Ngày 18 tháng 7 năm 1988, Zou Hongyan (25 tuổi) vào phòng mổ để sinh con trai đầu lòng. Tuy nhiên, một sự cố khi sinh nở đã khiến cậu con trai Ding Ding của cô bị bại não. Các bác sĩ ở tỉnh Hồ Bắc đề nghị phá thai. Họ cho rằng việc cứu đứa trẻ này là vô ích vì khi lớn lên nó sẽ bị khuyết tật hoặc có vấn đề về não.
Trong khi cha của Ding đồng ý và cho rằng con trai mình sẽ là gánh nặng cho cả gia đình thì Zou vẫn quyết tâm cứu con và sau đó ly hôn với chồng.
Những ngày sau đó, cô tất bật kiếm tiền để chu cấp và chăm sóc con. Cô làm việc toàn thời gian tại một trường cao đẳng ở thành phố Vũ Hán trong khi làm hai công việc bán thời gian khác.
Bất chấp những trở ngại về thể chất của con trai, bà Zou (phải) vẫn quyết tâm nuôi dạy con trai nên người. Ảnh: SCMP.
Dạy dỗ một đứa trẻ nên người đã khó, chăm sóc Ding Ding còn khó gấp ngàn lần. Tuy nhiên, vào năm 2011, anh đã tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh với tấm bằng khoa học môi trường. Cũng trong năm đó, anh học lấy bằng kép về luật quốc tế. Năm 2016, sau hai năm làm việc, Ding được nhận vào học Trường Luật Harvard tại Đại học Harvard. Vậy làm thế nào để người mẹ này nuôi dạy cậu con trai bại não vào được Harvard?
Thực hành ghi nhớ bằng cách xem dự báo thời tiết và bản tin
Bị bại não, Ding sẽ không thể nhớ nhanh và lâu như những đứa trẻ bình thường. Để rèn luyện trí nhớ cho con mình, bà Zou đã cố tình bỏ đi và để con trai mình xem dự báo thời tiết một mình. “Ding, tôi đang rửa bát. Bạn có thể giúp tôi xem dự báo thời tiết ở Vũ Hán để tôi biết mặc gì vào ngày mai?”, cô nhớ lại.
Lúc đầu, Ding chỉ nhớ được nhiệt độ cao nhất. Theo thời gian, anh dần ghi nhớ những dữ liệu thời tiết khác. Không lâu sau, cô yêu cầu con trai mình xem chương trình phát sóng và sau đó nói với mẹ cậu tại sao cô cần chấm điểm bài kiểm tra. Ngày đầu tiên nộp đơn, Ding chỉ kể được một tin. Một tuần sau, anh ấy nói với hai tin tức. Sau vài tháng, Ding kể lại toàn bộ tin tức. Thỉnh thoảng khi có khách đến nhà, anh có thể hàn huyên với người lớn những câu chuyện chính trị. Với thói quen này, Zou không ngờ đã truyền cho các con niềm đam mê lịch sử và chính trị. Sở thích đó theo ông mãi về sau.
Bà Zou thường chơi những trò chơi nâng cao trí óc với con trai mình. Ảnh: SCMP.
Ăn đúng bữa chỉ với chiếc đồng hồ
Giống như bao đứa trẻ khác, khi còn nhỏ Ding thích đồ ngọt hơn cơm. Khi đến giờ ăn, Zou thường mất nhiều thời gian để bình tĩnh lại. Thấy tình hình này cô nghĩ ra một cách.
Một buổi trưa, lúc 12 giờ, Ding vẫn chưa muốn ăn. Bà Trâu chỉ vào đồng hồ treo tường nói: “Ding nhìn này, nếu bây giờ con không ăn thì đến 6 giờ chiều con sẽ không ăn được đâu.” Không vâng lời mẹ, cậu quyết định không ăn và đẩy bát đĩa đi.
Vì không ăn trưa nên đến khoảng 4 giờ chiều, Ding rất đói và xin bà ngoại cho ăn. Khi đó, người bà đang lấy thức ăn cho cháu trai thì Zou chộp lấy và nói với con trai bà: “Đã thỏa thuận rồi, bữa tối sẽ được phục vụ lúc 6 giờ. Con không thể ăn bây giờ”. Mặc dù đứa trẻ đói đến mức khóc, Zou vẫn từ chối cho nó ăn. Cuối cùng, vào lúc 6 giờ chiều, Ding quá phấn khích nên Zou mang cơm ra và cậu bé bắt đầu ăn mà không cần sự trợ giúp của mẹ.
Làm việc nhà như một cách xả stress
Dù Ding cử động không thuận lợi và đôi tay yếu ớt, nhưng Zou vẫn quyết tâm để con trai làm những công việc nhà trong khả năng của mình như gấp chăn, rửa bát. Trong khoảng thời gian căng thẳng ôn thi vào năm thứ ba trung học, một đồng nghiệp đã nói với Zou: “Bây giờ Ding đang lo học hành, tại sao bạn vẫn để con bạn làm việc nhà?”
Tuy nhiên, cô cho rằng ngoài trách nhiệm, làm việc nhà còn là cách để giải tỏa mệt mỏi. Chị khẳng định, để Ding rửa bát cũng là cách giúp cậu con trai bại não của chị không bị bỏ rơi từ những việc nhỏ nhất.
Dạy con đương đầu với thất bại
Vào năm đầu tiên của trường trung học cơ sở, Ding phải tham gia một khóa học quân sự. Bà ngoại không đồng ý vì “đi còn không vững, nói chi đến luyện binh”. Dù vậy, Zou vẫn quyết tâm cho con trai theo học học kỳ này.
Trong một buổi huấn luyện quân sự, giáo viên hô “Rẽ trái” nhưng Ding không thực hiện được và ngay lập tức ngã xuống đất. Sau đó, các bạn cùng lớp của anh ấy mới biết rằng anh ấy bị bại não. Không giúp được gì, một số bạn học thậm chí còn chế nhạo Ding chỉ là một củ khoai tây. Lúc này, cậu gọi điện cho mẹ và xin nghỉ học.
Đau lòng, bà Zou bắt chuyến tàu đến gặp con trai để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Sau khi lắng nghe con trai mình, trong 10 phút giữa các tiết học, Zou bước lên bục giảng và kể cho các bạn của Ding về tiền sử bệnh bại não của con trai mình. “Mọi người đều muốn được khỏe mạnh, nhưng Chúa không phụ lòng Ding. Tôi hy vọng các bạn sẽ giúp đỡ anh ấy nhiều hơn. Cảm ơn các bạn”, bà Zou nói trước khi rời đi.
Nghe đến đây, cả lớp im lặng. Zou bước ra và nói với con trai mình: “Làm thế nào để chứng minh rằng con không phải là củ khoai tây là quan trọng? Bỏ học có thể làm được điều này không? Cha chỉ có thể chứng minh điều đó bằng thành tích học tập của con”.
Trong kỳ thi giữa kỳ năm đó, Ding đứng đầu lớp, trong 4 năm cấp hai, Ding luôn đứng đầu lớp. Anh luôn giữ vị trí top 10 của khối.